Tôi vẫn nghĩ là mình vui, cho tới khi thấy mình khóc oà lên....Tôi biết, mình vốn không ổn.
Tôi là Yên, 25tuoi.
Ở tuổi tôi, người ta không dễ gì mua được nhà, được xe, ...tất cả mọi thứ mà tôi muốn....ở xóm tôi, người ta nói con Yên giỏi thế này, thế kia....Mấy bà bác lớn hay lấy tôi ra làm gương, để tụi nhỏ noi theo
- Mày nhìn chị Yên mà học hỏi kìa...
_ Trời ơi, sao mày cũng cùng lứa với cái Yên, mà một mẩu răng thôi cũng không bằng nó.
Tôi biết mọi người tự hào vì tôi lắm, có lúc tôi cũng tự hào về mình...
Ngần ấy năm lao đao đất ngừoi, vừa học vừa làm, có hồi tôi làm đến quên ngủ, thành quả là, tôi có tất cả, tất cả nhưng thứ mà một ngừoi trẻ mong muốn....Nhưng!!!
Khúc này bạn nghĩ là tôi sắp kể lể gì đó đúng không!
Không, tôi chẳng định kể gì đâu. Đời tôi ráo hoảnh chẳng có gì để ghi nhớ cả, ngoài công việc, công việc, công việc....
Mỗi ngày, sau giờ tăng ca, tôi sẽ ghé 1 quán Bub nhỏ trên đường Trường Sa, ngồi đó, chỉ ngồi đó với 1 ly cocktail rum...cho đến tận giữa đêm, thì về....
Thói quen đó được hình thành tận 2 năm, từ hồi chia tay Khôi! Khôi hiền, hiền queo, hiền đến độ, đợt đó 2 đứa gặp cướp, thay vì bỏ chạy, Khôi lao tới, đỡ cho tôi một nhát để cố thủ giữ cho được chiếc túi... Tôi nghĩ, mình tìm đúng người rồi, đời con gái có mong gì hơn 1 người vì mình mà làm tất cả.
Khôi thương tôi, tôi cũng vậy. Hai đứa từng bảo, sau này sẽ lên Đà Lạt, mua một góc nhỏ, làm một chiếc farm, nuôi chó, nuôi gà,...hít hà mà yêu nhau. Thương nhau nhiều vậy, vậy mà bữa đó, Khôi nói, Yên ơi, Khôi thấy Yên giỏi nè, đẹp nè....
- Khôi thì....
- Hay Yên tìm một người giỏi hơn, để xứng với Yên...Khôi thấy mình không xứng đáng...
Trời, vậy đó, đùng cái, tôi thất tình....
Bưã đó thấy mắc cười lắm, cười thôi, chứ hổng khóc được, Khóc gì bây giờ, người ta thấy hết vui rồi, thì đi, chứ mà khóc, ngta cũng hổng quay lại....
Rồi từ dạo đó, những 2 năm qua, tôi chưa lần nào khóc...
Đợt, về quê, má nói, mày chắc tệ lắm thằng Khôi mới làm vậy, tao còn tưởng bây sắp có chồng...
Tôi nghe mà thấy cay lắm, nhưng chỉ vừa đủ cay - như ngừoi ta lữo quẹt ớt lên mắt, tới đó thôi, chứ hổng rớt giọt nước mắt nào - - Trời, tao nói vậy mà bây tỉnh queo vậy. Con gái mà gai góc quá, đàn ông con trai ngừoi ta sợ con ơi....
Tôi chẳng nói gì, bỏ ra sân sau, nói chuyện với mấy con gà.....
Bữa đó, đáng trên đường đến cơ quan. Thấy phía trước có một cụ ông ôm con chó nhỏ...Đoạn, ông dừng lại,xoa xoa đầu nó, hít hà trên chiếc mặt nhỏ xíu của nó , rồi hát...
- Tích tịch tình tang, ai thương ai ghét, ai mong ai chờ....hề hề, ai chờ ....chờ ai..hm...thương con quá, bé ngoan, nhớ ở với ông suốt đơì nha con....
Bữa đó, tôi... khóc, khóc to lắm, oà lên như đứa con nít.,.. chừng 2 năm rồi, tôi vẫn nghĩ mình ổn, công việc vẫn tốt, bạn bè vẫn vui...Nhiều lúc nghĩ, trời, nhiều khi mình tệ quá nên...mà thôi. tôi vẫn thấy mấy ổn...
Cho tới khi, thấy cụ ông và con chó, thì tức tưởi, vì ức...nfgta ngày xưa cũng hứa đó, cũng bảo: ở với anh suốt đời nha, dừng bỏ anh nha....Lần nào nói xong, cũng hít hà tóc tôi, rồi đưa tay xoa xoa đoạn tóc mai...vậy mà,....
Ờ, thì ra ngừoi ta vẫn nghĩ mình ổn, cho tới khi họ không khóc được nữa....
Họ vẫn nghĩ mình vui, nhưng cho tới khi khóc tức tưởi, họ biết, lòng mình rỗng từ lâu rồi....
- Yến-